Suốt 15 năm qua, đều đặn hết tháng này, tháng khác cuộc sống của tôi chạy theo các chỉ số của Xã hội: Học hành, Nghề, Sự nghiệp và Tiền cho cá nhân, gia đình, gia đình riêng, v.v... đã làm cho tôi mệt mỏi thực sự. Có lẽ, đối bạn bè tôi là hiện tượng kỳ quái của hành vi học hành, làm việc, thay đổi và nhất là tư duy kèm với các kỹ thuật bí hiểm chẳng ai hiểu hay phán đoán được tôi sẽ làm gì, nghĩ gì, đang làm gì và tình trạng thế nào và việc này không loại trừ những người thân quen cũng không thể hiểu các quyết định của tôi. Đơn giản, những quyết định mà định vị bên ngoài ai cũng nghĩ tôi dùng tư duy, dùng trải nghiệm quá khứ, dùng kinh nghiệm hay nghiên cứu khôn vặt của tôi. Mà họ đâu hiểu rằng, nhiều quyết định của tôi đơn giản là dựa trên Cảm xúc và đâu đó có lẽ do nguồn lực Siêu nhiên ở thế giới bên ngoài, bí hiểm nào đó thúc giục, có lẽ đến bây giờ mấy bạn bè xung quanh tôi hay nói về đó là Tiềm thức, đó là Kiếp trước, đó là Cái duyên hay đó là NÃO PHẢI
Có thời gian rất dài, dành nhiều thời gian ngoài đi làm (bỏ cả làm thêm, đi học, đi chơi), để nghiên cứu về bộ não con người, về cấu trúc bộ não, về phương pháp não bộ ra quyết định. Lúc đó, luôn dùng ý thức, dùng suy nghĩ và dùng hiểu biết của mình để thúc ép phân hoạch nó thuộc NÃO TRÁI hay NÃO PHẢI để giải thích được cái gì đó mà mình cần dựa vào, cần đặt niềm tin hay có khi để đổ lỗi cho nó, và rồi ngoài kết quả hiểu được các vị trí, các thành phần, cơ chế vật lý của bộ não thì ít lắm mới hiểu lờ mờ về hệ thống hỗ trợ ra quyết định, và để đó, vứt xó như bao người khác để sống với bản năng, sống với KPIs của xã hội ốp vào. Cũng chẳng tránh được sự lừa dối của cảm xúc, của đam mê, của say sóng và của lừa dối của truyền thông về cái nghề oách xà lách của mình, cái nghề khi vào đại học 27,5 /30 điểm mới vào khoa, ra truờng thì nhà nhà phải đi làm công nghệ, người người đi làm công nghệ và tự hào với nó với hết đủ các dự án từ viễn thông, ngân hàng, quỹ, chứng khoán, bảo hiểm, điều hành nhà nước, tổng công ty, tập đoàn
Lại nữa, đáng nhẽ ra phải dành thời gian để tìm hiểu trả lời mấy câu hỏi rất căn bản phải tìm hiểu là default của bất kể ai hay ở nước ngoài mọi người đều phải trả lời Tôi là ai? Tôi sinh ra trên đời để làm gì? Sức mệnh của tôi là gì? Hạnh phúc là gì mà tôi tìm kiếm? Vai trò của tôi ở đâu trong xã hội này (mà mình cũng đếch biết thực sự có phải mấy bọn nước ngoài có làm sớm không), v.v.. thì lại đi theo tiếng gọi của nghề, của chinh phục nghề, của lời cảm ơn, của ánh mắt, của những món quà khâm phục của khách hàng, đối tác, bạn bè và cả đối thủ làm cho mình lại mờ mắt đi theo nó hết ngày này sang ngày khác, hết tuần này sang tuần khác, hết tháng, hết năm cứ vèo vèo (có lẽ, bây h mới ngấm mấy câu hát 30 năm đầu chẳng là bao, 30 năm sau cũng vèo cái qua, v.v..). Thế đấy, cái cảm giác lừa đảo, cái KPIs nó lại lừa đảo cho mình phung phí thời gian, cho mình đi miệt mài ko để ý, may ra, so với nhiều bạn bè hay thế hệ khác duy nhất cái não trái của mình giúp ích mình bởi lập kế hoạch nghề nghiệp, tích luỹ nghề, phát triển nghề và đi sâu về nghề, nó đã như một cái dây thừng dẫn mình đi đến suốt đến hơn 30 tuổi, và càng ngày càng thấy nó đuổi sau đít mình
Điều mà đáng tự hào nhất (gia đình sẽ không nói ở đây) đến 35 tuổi đã trải qua thăng trầm của xã hội theo 03 chu kỳ lên xuống của nền kinh tế, 1987, 2006, 2011 với đủ các cám dỗ của thị trường tài chính, thị truờng chứng khoán, thị trường bất động sản, với hơn 60% bàn bè, đối tác và đồng nghiệp giỏi nghề, giỏi chuyên môn đều bỏ đi chạy theo trào lưu đó để mong muốn làm giàu nhanh, mong muốn được xã hội công nhận, mong muốn được chứng minh bản thân; nhưng mình vẫn điên và lỳ lợm ngồi code, sản phẩm, và sáng tạo các tính năng sản phẩm nghách để thực thi mơ ước đơn giản sản phẩm đó, cho thị trường ngách đó và phải đứng TOP trong thị trường đó, cũng đúng như sách nói, nếu bạn tập trung bao h bạn đi về đích, về đích thật, khi về đích thì lại hết mục tiêu ngắn hạn, đi đâu tiếp là câu hỏi luôn thường trú với tôi mỗi khi sắp đến đích. Và cứ vậy, may mắn cái NÃO TRÁI (maybe) của mình nó tốt nên luôn theo định hướng nghề từ khi ra trường và kiên định đến tận bây h. Phải nói, đối với bản thân, bạn bè, đối tác, khách hàng hay mấy hội anh em tụ tập bên ngoài thì maybe cái Não trái mình tốt thật, bởi đối với họ mình luôn đi theo tư duy logic phân tích hiện trạng, phân tích mong muốn, nhận diện ước mơ và luôn có một lộ trình nào đó để thực hiện mong muốn, mục tiêu đó một cách dễ hiểu, dễ tư duy và dễ thực thi (cái mà xh khỉ này nó nói là khoa học, câu cửa miệng của nhiều người, mà đến chính họ có lẽ không hiểu hai từ "khoa học" là cái khỉ mẹ gì :)). Và không tránh được những người xung quanh đó, học mót, học chủ đích, học bị động các tư duy, các mô hình, các luông xử lý, cách thức tiếp cận và xử lý đó một cách ngẫu nhiên, kết quả đối với họ đơn giản là họ chuyển việc với lương cao hơn, họ dẫn dắt nhóm làm việc hiệu quả hơn, họ được người khác đánh giá là chuyên nghiệp fà giỏi gì đó, trong đó có những người sau có 03 tháng cạnh mình đã có nơi khác trả lương gấp 3, ở công ty họ dám bật lại phản biện, lập luận lãnh đạo một cách đến lãnh đạo ở đó lè lưỡi, căng tròn mắt và sốc không hiểu cái con mẹ này nó thay đổi từ khi nào lệch với định vị, suy nghĩ của họ với con mẹ đó; được đà, cái con mẹ đó còn l&am p;am p;am p;am p;ec irc;n điều kiện, còn lên giọng với lãnh đạo nếu ko thay đổi, nếu ko cho nó chính sách thì nó đi con cụ chỗ khác trả lương gấp 2,3 luôn, cần nữa nó sang ngay công ty đối thủ hàng xóm bên cạnh mà thằng giám đốc mỗi lần nhìn thấy là nổ con đom đóm mắt, là long sòng sọc, là muốn xiên cho pháp. Ở mà, thế sao mấy thằng lãnh đạo "NGU" đó sau đó nó vẫn đồng ý các điều kiện của con mẹ đốp đó thế nhỉ, mà thấy 100% đồng ý chứ, lần nào cũng vậy, đến mình cũng thấy funny, thấy ngạc nhiên sao lại vậy, nghĩ nếu là mình "Đạp phát con mẹ đó cho bay ra ngoài đường để thấy trải nghiệm và giá trị của chỗ này - đơn giản là đéo đáng". Thế đó, cứ dần dần hết năm này đến năm khác đào tạo (bây giờ người ta thích từ ngũ sa xỉ hơn là HUẤN LUYỆN vì họ gọi vậy để giật tít, để câu view hay để tăng tiền khoá học làm giàu, khoá dạy kỹ năng, khoá huấn luyện hạnh phúc sởm dít nào đó, v.v.. nhưng thôi, câu chuyện của mình cũng đếch quan trọng cái này - ví có thể lát nữa chính mình Invite vào khoá học hay huấn luyện mà có lẽ mình cũng phải tham gia vì thấy nó đến lúc rồi) cho các bạn trẻ hơn về kỹ năng, về lõi, về rèn luyện bản thân, về chuyên môn, và đào tạo ra mới leaders, managers, ceo và thậm chí sinh ra một mớ start-up, vì đơn giản xã hội chấp nhận cái đó (theo góc độ khác suy nghĩ, chẳng hiểu các bác vn nhà mình thống kê có chuẩn không, năng suất lao động của vn = 1/15 của Singapore, 1/18 của Nhật và hôm kia có nghe nói = 1/15 của Thái lan thì có gì đâu gọi là cho các bạn ấy vượt qua giới hạn bản thân để năng suất của các bạn ấy chỉ bằng 1/5 của Thái lan thì cũng bị săn, bị ném vào làm lãnh đạo là đúng cmnr), nhưng ít ai hiểu điều đó, họ lại lấy đó làm thước đo họ thành công, họ được xh công nhận (tầng 4 chó gì đó của maslows - trong khi đó chú chủ nhân của mô hình maslows khi chết viết trên mồ là TÔI SAI, mịa funny éo chịu được), để đi tiếp theo cái KPIs áp đặt của xã hội, mà thông qua các phương tiện truyền thông vô tình hay cố ý cắm vào não, miệt mài đi theo con đường đó
Và vậy, một ngày nào đó nhận ra rằng, sao mình phải che giấu cảm xúc của mình, sao mình phải phát triển mỗi NÃO TRÁI, sao mình để sự phát triển NÃO PHẢI của mình ở quán trà đá, ở một nơi nào đó mà ko sống như một đứa trẻ con trong hành trình nó tự khám phá thế giới. Đó, lại song song phát triển, mới thấy đời con người ngắn, khổ bỏ mịa khi phải miệt mài đi cặm cụi hết time này, thời gian khác với đủ các LÝ DO mà có phải do mình cần đâu, có phải do từ bé mình cần đâu, mà do người lớn mong muốn, mà do xã hội kẻ đường chỉ định vị và do chính bản thân mình tự quyết định, tự nguyện chui vào cái rọ đó đó, mà nhiều khi tự khen, tự hào cái rọ đó đẹp, cái rọ đó VIP và cái rọ đó được người đời để ý. Vậy đấy, theo quan sát xung quanh cái xh thu nhỏ của mối quan hệ của mình (như người ta hay nói ngưu tầm mưu, mã tầm mã mà) thì đa số tất cả đều cặm cụi đóng cái rọ xung quanh mình và cùng cái rọ đó lăn hết con đường này đến con đường khác, lăn hết xó này đến xó khác, lăn hết nhà xí này đến nhà xí công cộng khác để thu mua lời khen, sự khẳng định, chú ý và tận hưởng cảm giác si mê đó một cách có tự nhiên, chọn lọc và sung sướng. Và có lẽ vậy, một phần nào đó mình cũng chẳng khác vậy (2/3 notes này là hư cấu, là tưởng tượng hay là ngộ ra cái quái gì đó nhé)
Viết cái khỉ này, mất nguyên 2 hôm lặt vặt chui ở trong cái rọ, lăn đến chỗ vắng người khi đợi rửa xe, sau khi ăn sáng, ghét họp hành để type trên mobile bởi cái tư duy não trái phải định vị ra chỗ đó để được yên tĩnh, để được ko ai quấy rầy, để được nói chuyện với cơ thể, suy nghĩ và mong muốn để viết. Mà lạ lắm nhé, ngồi viết theo cảm xúc vẫn có chỉ tiêu mong muốn viết hay để người đọc lôi cuốn, viết hay để chứng minh cái quái gì đó (ha ha, cái NÃO TRÁI nó vậy đó, nó luôn phải bám giữ, nó luôn ánh xạ mục tiêu, nó luôn đặt ra chỉ số của nó mà), nhưng thôi, viết cho mình, viết để chuẩn bị có thể bị lôi cuốn bởi anh bạn NÃO PHẢI thân thiết cùng thời gian đó đi nghiên cứu trả lời các câu hỏi của chính anh ấy: hạnh phúc là gì? mình sinh ra trên đời thực thi sứ mệnh gì? mình mong muốn gì? và mình làm gì ở kiếp này? Phức tạp quá, não trãi của mình thì cố gắng logic hoá, cố gắng chỉ tiêu hoá, cố gắng bám giữ hoá các câu hỏi trên đó bằng chỉ số, mà anh bạn mình muốn mình qua để thấy con đường ngắn hơn rất nhiều để trả lời các câu hỏi trên với ông thấy Mennis của anh và với cộng đồng Essence của anh ấy
Nhưng, có khi đi đến một mốc nào đó, mình cũng phải học tập, khám phá và tìm tiếp các giải pháp để giải thích cho cái NÃO TRÁI nó được thoải mái là "Trong công việc, nghề, sự nghiệp mày cứ tư duy mà đi, bởi nó ra kết quả thật", song trong một số mảng của cuộc sống hãy dùng "Essence hay cách của Tiềm thức, cách của NÃO PHẢI để đi cho nó nhanh hơn, đơn giản hơn và có gì đó lưu giữ cảm xúc được thăng hoa, được sung sướng, được vui vẻ và tươi mát hơn". Thôi, xong xe rồi, ngồi từ sáng rồi, đi về với cái NÃO TRÁI của tôi về KPIs, về Dự án, về Tiến độ, về Deadline, về Doanh thu, doanh số tiếp tục
Hẹn gặp lại các mới của tôi, các bạn doanh nhân, nhà quản lý NÃO PHẢI với các mô hình, phương pháp hiệu quả để dẫn dắt cá nhân mình, doanh nghiệp mình đi theo con đường của cảm xúc, của khơi gợi đam mê, của suối nguồn tươi mát, của yêu thương và niềm tin từ tiềm thức của trẻ con. À há, tự nhiên nghĩ ra chạy qua gặp các bạn 3 ngày để tìm lại đơn giản những gì mình đã từng có, của sự tự nhiên trẻ con, biết đâu đó sau đó laị dịch chuyển tâm thế, dịch chuyển cá nhân, dịch chuyển hành vi trong cuộc sống và sự nghiệp của mình
Các bạn tôi, có muốn tìm hiểu về nó sơ khởi (tôi hiện taịh chỉ lờ mờ hiểu hiểu nhé) thì hãy liên hệ với anh Phạm Ngọc Quang và một con người mà có lẽ như anh nói, có duyên từ tiền kiếp mà tôi luôn yêu quí và trân trọng cùng với ngôi nhà Essence của những bạn NÃO PHẢI hay NGỘ ra phần LÕI của bản thân mình qua phương pháp huấn luyện của tiến sỹ Mennis trong hành trình Essence : http://essencevietnam.com/ . Hẹn gặp những người bạn mới, những người bạn quen trong hành trình này !!!
Thân ái !!!
---
ĐôngNQ
Nothing person ^^
Ngày: 14/4/2016 - đăng bởi: QuangPN